Tuesday, October 31, 2006

Chiếc Xe


Chiếc xe đầu tiên của tôi là một chiếc xe ba bánh bằng sắt mà không biết bố tôi nhặt được ở đâu về cho chị em tôi khi tôi khoảng chừng 4, 5 tuổi gì đó. Nó phát ra tiếng động cút kít nghe thật vui tai mỗi khi chị tôi hoặc tôi đạp xe chạy chơi trên tầng 2 của khu tập thể hồi ấy. Chỉ có điều những lúc nào không làm chủ được tốc độ, chiếc xe lại văng xuống cầu thang làm tôi lăn lông lốc theo. Thật nguy hiểm. Dẫu sao nó cũng là phương tiện thô sơ đầu tiên giúp tôi hiểu rằng, ngoài đi bộ, vẫn còn có cách khác để di chuyển cùng với lũ trẻ con trong xóm. Nghĩ lại thấy vui thật.

Thực ra, hồi đó, trong khu tập thể, có mấy gia đình giàu có lắm, trong đó có gia đình nhà thằng Minh học cùng lớp mẫu giáo với tôi. Bố mẹ nó là dân buôn bán nên gia đình rất giàu. Nó được sắm một chiếc xe 02 bánh con con, trông rất đẹp. Thằng này hồi đó rất khệnh khạng mặc nguyên bộ đồ jeans rồi phóng xe ầm ầm trong khu tập thể, trêu chọc bọn trẻ con trong xóm. Tôi đã đánh nhau với nó mấy lần vì việc này, nhưng trong lòng vẫn thấy thèm rỏ dãi chiếc xe đạp của nó.

Năm chị tôi học lớp 6 ở trường Kim Liên cách nhà khoảng 3 cây số, bố mẹ tôi mua cho chị chiếc xe mini Hải Hà màu tím. Chiếc xe mới tinh, vẫn còn bọc nguyên nilon ở trên khung xe để chống xước. Chị tôi thích lắm vì từ đó trở đi, chị tôi có thể “làm người lớn” giống bố mẹ rồi. Mẹ tôi khi đó đi một chiếc Phượng Hoàng xanh do ông ngoại tôi cho làm của hồi môn từ hồi mẹ còn là nữ sinh viên khoa Sử, trường ĐH Tổng hợp Hà Nội. Còn bố tôi thì lọc cọc với một chiếc Thống Nhất không phanh. Bố mẹ chắc đã phải dành dụm rất lâu để trang bị cho cô con gái rượu chiếc xe đó để đi học trên quãng đường xa. Hồi đó, tôi chỉ mới học lớp 1 hay mẫu giáo lớn gì đó nên chỉ biết nhìn mà ghen tỵ thôi. Mãi đến năm học lớp 4, tôi mới được mẹ cho mượn chiếc Phượng Hoàng để tập đi xe đạp. Chiếc xe đó có hộp xích nên rất nặng. Nhưng với sự hào hứng trẻ nhỏ, tôi đã tích cực tập luyện. Xe đổ không biết bao nhiêu lần. Háng của tôi bị bầm dập vì trượt chân khỏi bánh xe, đập xuống dóng xe. Đau ê ẩm! (may mà sau này không bị ảnh hưởng gì đến nòi giống). Nhưng sau vài ngày, tôi đã biết đi xe đạp. Đó là điều tuyệt vời đầu tiên trong cuộc sống mà tôi nhận thức rằng: Làm người lớn thích thật!

Bố tôi mua chiếc xe máy đầu tiên năm tôi học lớp 6. Đó là chiếc Barbeta rất phổ biến hồi đó. Đâu như giá 1.5 triệu đồng thì phải. Bố tôi cho xe nổ máy rốt-đa ầm ầm cả ngày trong khu tập thể. Oai phết! Thực ra hồi đó, đã có một số gia đình ăn nên làm ra mua được xe DD đỏ, 81, Chaly, v.v. Nhưng sở hữu một chiếc Barbeta vẫn là một sự kiện lớn trong gia đình tôi vì nó là chiếc xe “bán tự động” đầu tiên của cả nhà (vừa chạy bằng máy, vừa có thể đạp bằng chân).

Ấy thế nhưng chỉ một năm sau, bố tôi đã bán chiếc xe đó đi với giá 1 triệu cho một chú công nhân xây dựng để đổi lấy một chiếc Honda Cub 82-86. Mãi sau này, bố tôi mới kể lại rằng, bố phải quyết tâm đổi xe vì khi đó, hàng ngày, chở mẹ chúng mày đi làm, mẹ thường yêu cầu bố dừng cách xa cổng cơ quan cả trăm mét rồi đi bộ thủng thẳng vào cơ quan. Hóa ra mẹ chúng mày sĩ diện. Đi xe Barbeta không oai. Nhưng từ khi đổi sang Honda Cub 82-86 thì oai phong khác hẳn. Hai vợ chồng còn ăn mặc complet, áo dài lóng lánh chở nhau đi ăn cưới chị My, con bác Lưu (anh trai mẹ tôi) nữa.

Cũng trong năm đó, tôi lần đầu tiên được sở hữu một con xe đạp. Vì lên cấp 2, tôi chuyển trường học khác ở xa hơn, chiếc xe mini Hải Hà mà chị tôi đi trước đó đã cũ rách và được mang đi bán đồng nát, nên bố mẹ tôi đã nhờ chú Nam, người cùng cơ quan với bố tôi (bây giờ đang đi tù vì tội buôn ban đất đai không giấy tờ), ra chợ Giời kiếm giúp một chiếc xe đạp cũ. Chiếc xe đó cũng đã chóc gần hết sơn nên tôi cũng không biết nó là chiếc xe hiệu gì, nhưng nó đã gắn bó với tôi từ năm lớp 7 cho đến hết năm lớp 8. Lên lớp 9, thì mẹ tôi chuyển nhượng chiếc Phượng Hoàng cho tôi. Nhưng vào lúc ấy, chiếc xe đạp Phượng Hoàng cũng tan tác lắm rồi. Hộp xích đã được tháo vứt đi từ lâu. Tuy nhiên, dẫu sao nó vẫn từng là hồi môn của mẹ.

Lần đầu tiên tôi biết thế nào là một chiếc đạp xịn là khi tôi vào cấp 3. Mẹ tôi vì đã được bố tôi chuyên chở hàng ngày bằng xe máy nên đã quyết định chuyển nhượng một lần nữa chiếc xe ESKA xịn mà bố tôi đi Tiệp Khắc mua về. Lai lịch chiếc ESKA này cũng đầy cảm xúc. Số tiền mua chiếc ESKA là phần lớn số tiền mà mẹ tôi có được nhờ hương hỏa đất đai được chia từ việc bán căn nhà của ông ba ngoại tôi ở Hà Đông. Nó vừa là tài sản lớn của gia đình khi đó, vừa là một kỷ niệm sâu nặng (khi đó, ông bà ngoại tôi đã đi xa cả rồi). Thế nhưng bi kịch đã xảy ra. Vào một buổi tối, tôi đi học thêm luyện thi đại học ở trường ĐH Bách Khoa Hà Nội, chiếc xe đạp ESKA đã bị ăn trộm trong bãi để xe. Đó là điều mà cho đến tận bây giờ nhiều khi nghĩ lại tôi vẫn rất day dứt. Tối hôm đó, mẹ tôi đã không thể tin được vì sao thằng con trai lại đánh mất tài sản vô giá đó của gia đình. Tôi biết mẹ tôi buồn lắm, nhưng chẳng biết làm sao cả. Báo công an thì chú công an chỉ lắc đầu rồi ghi ghi, chép chép vào sổ. Thế là hết.

Nhưng dù có khổ đau, con người vẫn phải chấp nhận hoàn cảnh thực tế. Tôi vẫn cần có xe để đi học. Bố mẹ lại phải cắn răng bỏ ra 600 trăm nghìn đồng (số tiền khá lớn khi đó) để mua cho tôi một chiếc Phượng Hoàng cánh chả. Thế là tôi lại có xe đạp mới để đi học. Và đó là chiếc xe đạp cuối cùng của tôi.

Thi đỗ đại học, tôi được treo thưởng là một chiếc “Hoàng Tử Đen” Win 100 mới tinh. Nhưng “giải thưởng” mà tôi thực nhận khi đó chỉ là một chiếc Honda Cub 81 cũ rích. Nguyên do là bố mẹ tôi bất ngờ thay đổi “danh mục mua hàng” chuyển từ Win 100 sang Suzuki Viva. Chỉ có điều người được sử dụng chiếc xe đó lại là bà chị yêu dấu của tôi. Hồi đó tôi thất vọng ghê gớm, suốt ngày lải nhải trách móc bà chị. Được cái bà chị tôi có tính “dĩ hòa, vi quý”. Ai nói gì mặc kệ. Cứ có xe đi là “ngộ” thích rồi. Tôi “đành” sử dụng chiếc Honda Cub 81 đi học hàng ngày. Nghĩ kỹ thì cũng là quá tốt.

Nhưng đứng trước sự bất đồng của “nhân dân”, chỉ đến học kỳ II năm thứ nhất của tôi ở đại học, bố mẹ đã “chuyển nhượng” cho tôi chiếc Dream III hay còn gọi là Dream “lùn”. Bố tôi mua một chiếc Dream II (Dream cao) mới để sử dụng. Khi đó, giấc mơ thanh niên của tôi đã trở thành sự thật.

Rồi tôi có bạn gái. Chúng tôi yêu nhau tha thiết. Thế là lại sinh chuyện. Một lần, tôi mượn chiếc xe Attila của một chị cùng chỗ làm để chở người yêu đi chơi. Người yêu tôi thích xe tay ga quá đòi đi thử. Sau một vài vòng quanh Bờ Hồ, nàng thốt lên âu yếm: Anh ơi, tháng 7 năm sau, anh mua cho em một chiếc Attila nhé. Làm trai cho đáng nên trai, đứng bên Bờ Hồ lộng gió, tôi vỗ ngực hào sảng hứa với nàng rằng: anh sẽ mua cho em một con Attila.

Vậy mà phải 3 cái lần “tháng 7 năm sau” kể từ khi buột miệng hứa, tôi mới mua được cho bạn gái khi ấy đã trở thành người vợ yêu dấu của tôi chiếc Attila như đã cam kết. Dù có trễ hạn quá lâu, nhưng chiếc xe mới đã làm hài lòng người bạn đời của tôi vô cùng. Hai vợ chồng vui sướng mang xe về nhà trong sự ngỡ ngàng của bố mẹ tôi. Chắc họ nghĩ, hóa ra thằng con trai của họ cuối cùng cũng đã trở thành một người đàn ông thực sự biết lo toan cho gia đình.

Từ ấy, trong khi thiên hạ đi xe SPACY, @, SH,… hai vợ chồng vẫn đi Attila và Dream lùn từ thời sinh viên đi làm. Cuộc sống vui vẻ cho đến khi tôi nhận ra rằng, xung quanh mình, người ta đi xe hơi nhiều quá. Ái chà, sếp lớn, sếp vừa, sếp nhỏ của mình ai cũng có xe hơi cả rồi. Hồi cuối thập niên 90 của thế kỷ trước, sếp lớn của tôi là người có chiếc xe Mazda 323 đầu tiên của cả công ty làm chấn động dư luận. Oai phong khủng khiếp. Nhà anh không có garage nên anh thường để xe ở công ty. Mỗi lần anh đánh xe ra vào là bà con nhìn theo ngưỡng mộ. Sau này, anh cũng đã có lần tâm sự: khi đó, anh từng nghĩ rằng: chiếc xe ấy sẽ gắn bó cả đời với anh. Nhưng rầm một cái, anh đổi con BMW318. Rồi thì đến sếp vừa và một anh đồng nghiệp thân thiết của tôi tên là Kevin cũng mua luôn 2 con Mazda Premacy số tự động. Tôi vẫn còn nhớ có lần hai vợ chồng tôi đi với hai vợ chồng anh Kevin lên núi Bà Nà bằng chiếc Premacy. Cảm giác leo đèo, vượt núi hiểm trở thật là thú vị. Thế là trong đầu tôi cũng hình dung có một ngày tôi sẽ có xe hơi.

Hai năm rưỡi sau kể từ ngày leo núi Bà Nà, tôi đã mua một chiếc Toyota Zace GL. Mẹ vợ tôi không thể tin được chuyện đó khi mới được báo tin. Rốt cuộc, bà lẩm bẩm: giấc mơ đã thành sự thật. Thế là tôi có xe hơi. Việc đi lại của gia đình trở nên thoải mái và thuận tiện. Ngoài lúc đi làm, tôi thi thoảng lại lái xe đưa cả nhà đi chơi. Những lúc khác chở đồng nghiệp đi nhậu, tôi lại bắt gặp những cái nhìn ngưỡng mộ của các em gái phục vụ nhà hàng.

Vậy mà người đời không tha cho tôi. Họ lập luận rằng: sếp lớn đã đổi
Lexus GX 470; sếp vừa đã đổi BMW X5 (sau đó, sếp này lại đổi Mercedes S550); mới đây cả hai sếp lại mua thêm Lexus RX330 và Toyota Sienna; rồi thì mấy anh đồng nghiệp cũng đã đổi xe xịn cả rồi. Cỡ như tôi mà đi xe lắp ráp trong nước thì hèn quá. Lúc đầu cũng định kệ cha thiên hạ, nhưng cái cảm xúc “chạy đua vũ trang” tự lúc nào bỗng nhen nhóm và để đến một thời điểm bùng nổ khi có một người bạn kinh doanh xe hơi chuyên nghiệp bất chợt thông báo cho tôi biết về sự “đổ bộ” của một loại xe mới.

Thế là tôi trở thành chủ nhân của 1 trong 3 chiếc
RAV4 2006 Limited Edition đầu tiên ở Việt Nam. Cảm xúc đi xe nhập khác hẳn so với xe lắp ráp trong nước thật. Chỉ trong vòng 4 tuần lễ đầu tiên, tôi đã 3, 4 lần chạy xe đi Vũng Tàu chơi cùng gia đình và bạn bè. Đồng hồ counter đã vượt con số 3.000 km. Đây thực sự là một kỷ lục đối với xe sử dụng cá nhân. Nói về chiếc RAV4 này, tôi rất tâm đắc một bài báo do một chú phóng viên bản địa viết có đoạn: “Toyota RAV4 là một trong những chiếc xe được thiết kế để đốt cháy trong con người bạn cảm giác tận hưởng tự do, rời bỏ những lối mòn sáo rỗng, thoát khỏi những thứ quá quen thuộc để đi tìm tòi “cái lạ”. Lái xe này đúng là có cảm giác y hệt như thế thật. Chú phóng viên phân tích hay thế không biết.

Nhưng cuộc đời bon chen quá mức. Tôi mới đi công tác Hà Nội, gặp lại anh Kevin. Bây giờ anh ấy đang sở hữu 1 trong 2 chiếc
Lexus RX350 đầu tiên ở Việt Nam. Anh ấy mời tôi lái thử. Tôi có cảm giác đang cưỡi một văn phòng di động chạy ngoài đường. Lòng phàm lại trỗi dậy. Nhưng tôi bất giác kiềm chế lại…

Hôm rồi, ngồi nói chuyện với sếp lớn, nghe anh ấy tâm sự: chắc cuộc đời anh sẽ chỉ còn ước mơ mua phi cơ để đi mà thôi, tất nhiên, chỉ khi Luật hàng không dân dụng Việt Nam cho phép tư nhân sở hữu máy bay. Còn bây giờ có thể anh sẽ nghiên cứu việc mua phi thuyền để đi lại trong Sài Gòn vì đường xá trên bộ tệ quá, đi xe hơi cứ tắc đường hoài, làm bê trễ cả công việc.

Cuộc sống cứ thế trôi. Nó trôi từ chiếc xe đạp sắt ba bánh cũ kỹ kêu cút kít đến chiếc xe hơi nhập khẩu RAV4 2006 Limited Edition. Thế mới hiểu vì sao có những người sẵn sàng bỏ ra rất nhiều bucks để được bay lên vũ trụ?

Con người sẽ đi xa và bay cao đến đâu nhỉ? Hê hê!!!

Sài Gòn 31/10/2006.

Viết thêm (vào ngày 15/07/2007): Hai tháng sau khi mua RAV4, tôi mua thêm 01 chiếc xe MPV 7 chỗ Toyota Innova cho bố mẹ tôi sử dụng tại Hà Nội. Bốn tháng sau đó nữa, tôi tiếp tục sở hữu một chiếc Lexus GS350 model 2007. Chiếc RAV4 hiện giờ dành cho vợ con tôi đi học và đi làm hàng ngày. Chắc chưa có cơ hội mua máy bay, hiện tại, tôi đang nghiên cứu mua du thuyền để đi trên sông Sài Gòn và ven biển Việt Nam.

0 Comments:

Post a Comment

Subscribe to Post Comments [Atom]

<< Home