Saturday, November 04, 2006

Đập đầu mà ngất đi


Tôi đã có 3 lần bị đập đầu mà ngất đi. Chuyện như sau:

Đập đầu lần thứ nhất

Lần đập đầu này rất vô duyên. Tôi vẫn còn nhớ lúc đó chị tôi học lớp 7 hay lớp 8 gì đó ở trường Kim Liên, tôi thì học lớp 2 hoặc lớp 3. Hôm đó, chẳng hiểu vì lý do gì mà chị tôi lại dắt tôi đến trường chị chơi với mấy chị bạn cùng lớp. Nói chung, đi theo cho vui là chính, chứ bé tí biết gì mà chơi.

Hôm đó, trời đổ cơn mưa to. Hai chị em ướt lướt thướt. Về đến nhà tầm 2 giờ chiều. Sợ bố mẹ chiều đi làm về phát hiện. Chị tôi bảo tôi thay quần áo rồi hai chị em kéo nhau ra trạm máy bơm gần nhà để giặt đồ bẩn. Chị thì giặt. Em thì nghịch nước. Tôi thả hai chiếc dép vào cái rãnh nước cho nước chảy cuốn trôi đi rồi lại nhặt dép, quay lại đầu rãnh, thả lại lần nữa. Cứ thế, cứ thế…

Vô phúc là cái rãnh nước lâu ngày có nhiều rêu bám, trơn lắm. Thằng bé thì ham nghịch. Thế là bất thình lình hai chân trượt tung lên trời. Cả người bay lên không như bị người vô hình oánh một đòn judo. Rơi uỵch xuống một cái. Đầu đập chát xuống mặt đất.

Thế là bất tỉnh nhân sự. Lần đập đầu thứ nhất mà ngất đi kết thúc như vậy đấy.

Đập đầu lần thứ hai

Lần đập đầu này thì là do nghèo mà đập đầu. Chẳng nhớ lúc đó học lớp mấy. Đại khái chắc vẫn học cấp 1. Thời bao cấp, gia đình nào cũng thiếu thốn. Nhà nào có chiếc tivi thì cả xóm kéo đến xem phim nhờ vào buổi tối. Trẻ con thì chỉ thích xem chương trình Những Bông Hoa Nhỏ lúc 7 giờ kém 15 phút tối.

Cạnh nhà tôi có nhà bác Sâm (bác này bây giờ già chết lâu rồi) có cái tivi Neptune cũ rích. Tôi thường sang xem nhờ. Một buổi tối, chắc gần đến giờ chương trình Những Bông Hoa Nhỏ, mẹ gọi đi tắm, thằng bé sốt ruột, cầm cái quần đùi mới để tắm xong thì thay, mon men chạy sang nhà hàng xóm. Thường thì nếu muốn xem nhờ, chỉ cần đẩy cửa vào rồi bảo: “Bác cho cháu xem nhờ”, rồi ngồi tót phệt xuống sàn nhà mà xem. Nhưng vì sắp phải đi tắm nên tôi quyết định trèo lên cái chuồng gà đặt dưới cửa chớp nhà bác Sâm để nhìn vào nhà xem tivi đang phát chương trình gì.

Chỉ có điều, không hiểu tuổi thơ hiếu động thế nào mà tôi lại cho 02 tay vào 02 cái ống quần đùi bắt tréo sau lưng giống kiểu tội phạm bị còng số tám đằng sau lưng. Rồi cứ thế phi lên nóc chuồng gà, nghển cổ nhìn vào. A, chương trình Những Bông Hoa Nhỏ rồi! Vào xem thôi!

Trời đất bỗng quay cuồng. Đom đóm, chim muông tự dưng xuất hiện bay tứ tung. Mọi thứ đen ngòm. Phần hồn bay vào cõi hư không…

Khi tôi lờ mờ nhận thức lại cuộc sống thì thấy ai cũng đen ngòm từ đầu đến chân. Hóa ra mắt mũi tôi vẫn còn đang hoa. Hàng xóm lố nhố rất đông. Chỉ nghe loáng thoáng có người nói: “Cái chuồng gà bị mọt chân nên nó đổ xuống là đúng rồi. May thằng Đức chỉ bị đập đầu sơ sơ. Mà thằng này nghịch thật! Sao lại tự trói tay thế nhỉ?”

Hệ quả của lần đập đầu thứ hai là sau đó 1 tháng, nhà tôi có chiếc tivi Samsung đen trắng mới.

Đầu đầu lần thứ ba

Lần đập đầu này có thể coi là một lần chết hụt. Lúc đó tôi học lớp 5, 6 gì đó. Thường đi với bọn Long móp, Nam lùn, Tú chày, Hưng xún, Quân Phiêu, v.v. sang Kinh Tài (Trường Đại học Kinh tế Quốc Dân) chơi đồ (trò chơi đuổi bắt).

Buổi chiều, nhiều lớp học hết giờ, vắng tanh, không có sinh viên nên bọn tôi thường leo lên tầng 2 chạy chơi cho thích. Hôm đó, cuộc đuổi bắt đang đến hồi quyết liệt. Phe đuổi bắt vây ráp sát sao. Tôi ở phe chạy trốn, tìm đủ mọi cách để thoát khỏi sự truy kích của quân “địch”.

Rốt cục, bị bức bách, tôi buộc phải trèo ra ngoài lan can của tầng 2, tay bám vào thành lan can, người đu đưa ở phía ngoài mà lẩn trốn.

Họa vô đơn chí. “Địch” vẫn phát hiện. Có thằng lao đến “vồ” tôi. Đầu tiên, nó “đập” vào đầu tôi. Tôi ngửa đầu ra đằng sau tránh được. Nó “phang” tiếp vào tay trái của tôi đang bám lan can. Tôi rút tay ra né. Nó vội vàng “chộp” vào tay phải của tôi. Cực chẳng đã, tôi rút nốt tay ra.

Thế là cả cơ thể bé bỏng của tôi “phi” vào không trung, bay từ tầng 2 xuống. Chỉ nghe đánh “chát” một cái. Một vụ va chạm khủng khiếp đã xảy ra. Cú va chạm ấy vẫn để lại dấu tích là một vết nứt loang lổ trên sàn gạch mà khoảng chục năm sau đó, tôi quay trở lại vẫn còn nhìn thấy.

Sau này, nghe bố tôi kể lại, cả nhà đang chuẩn bị cơm chiều. Bỗng dưng thấy thằng Nam lùn hớt hơ, hớt hải chạy về mách: “Bác Thành ơi! Anh Đức anh ngã từ tầng 2 bên Kinh Tài xuống đất”. Hồn vía bố mẹ tôi chắc đó bay luôn về Cực Lạc, hộc tốc chạy sang, thì thấy thằng con quý tử nằm mềm oặt dưới nền nhà. Sờ nắn khắp người, không thấy cái xương nào lồi ra. Chắc chưa bị gãy. Chỉ lo bị chấn thương sọ não nhỡ sau này trở thành thằng ngơ ngơ, ngẩn ngẩn thì gay. Thế là bố tôi vác tôi chạy một mạch đến bệnh viện Bạch Mai.

Trên đường đi, tôi dần dần tỉnh lại. Ngày đó, bác sỹ khám cũng khác bây giờ. Chẳng chụp phim, điện não đồ xem có tụ máu, nứt sọ gì không. Bác sỹ khám kiểu “thần y”. Chỉ sờ đầu, bắt mạch rồi phán: “Không sao. Lần sau bảo nó đừng nghịch quá thể thế”. Rồi đuổi về.

Kết thúc lần đập đầu thứ 3, tôi được ăn một bát phở 50 đồng trên đường về. Ngày đó, chỉ khi nào ốm, sốt thì mới được ăn phở. Chứ khỏe mạnh bình thường thì chỉ được ăn cơm. Bát phở lúc đó ngon thế không biết.

Thôi, kể hết chuyện rồi, bây giờ đi làm bát phở tái chín cho tỉnh người cái đã. Ke ke ke!

Sài Gòn, 04/11/2006